Vương Phi Xà Y
Phan_61
Giọng nói vang dội của Lãnh Dao vang lên, cùng với sắc mặt khinh bỉ đã làm cho đám người Bạch Nham đứng bên cạnh phải sửng sốt, nhìn nàng như vậy hắn chợt cảm thấy nàng lúc này có một vẻ đẹp rất khác lạ.
Hơn ba trăm vạn đại quân, nhưng lại bị một giọng nói của một nữ nhân làm cho hấp hẫn.
Tư Đặc Nhĩ nhìn Lãnh Dao, không thể không nói, nữ nhân này có lá gan thật lớn, hơn nữa hắn còn cảm thấy hình dáng của nàng ta rất quen.
Trong thời gian ngắn ngủi suy nghĩ, bất chợt đôi mắt của hắn sáng lên. Chính là nàng, là người tối hôm qua đã xông vào đại doanh thiêu đốt lương thảo, vậy còn người nam nhân kia là ai? Xích Liên Triệt thì không phải mà Xích Liên Vũ cũng không đúng.
Như thế thì cái người toàn thân y phục màu trắng kia, Tư Đặc Nhĩ đưa ánh mắt mang theo nghiên cứu tìm tòi nhìn về phía Bạch Nham. Nếu như người này đúng là nam tử hôm qua, vậy hắn ta tuyệt đối không đơn giản, hơn nữa bên người còn có ba con ma thú đang đứng chờ được phân phó mệnh lệnh.
"A, là bọn họ. Ngày hôm qua chính bọn họ đã xông vào đại doanh thiêu đốt lương thảo" Trong ba trăm vạn đại quân, có người kinh hãi kêu ra tiếng.
Lời này làm cho ánh mắt của tất cả mọi người đều sáng lên, quay đầu nhìn về phía hai người Bạch Nham. Còn binh sĩ của Xích Nguyệt thì kinh ngạc, thì ra là người nữ nhân và nam tử này đã đốt quân doanh của đich nhân, sau đó lại hoàn hảo không bị thương tổn thoát ra từ trong ba trăm vạn đại quân, thân thủ này ......
Chỉ trong nháy mắt các binh sĩ của Xích Nguyệt đang ủ rũ, bỗng nhiên hồi phục tinh thần. Có được nhân vật lợi hại như vậy trợ giúp, tâm tình của bọn họ cũng thoáng yên tâm hơn.
"Không thể tưởng được ở Xích Nguyệt quốc còn có người tài như vậy" Chỉ thoáng qua chút thời gian, Tư Đặc Nhĩ đã hiểu rõ, hiện giờ hắn chỉ có đè xuống kích động của binh sĩ.
Bạch Nham chuyển mắt nhìn về phía Tư Đặc Nhĩ, áp chế tức giận xuống sau đó tỏ ra bình tĩnh nở nụ cười làm người ta không sao biết được hắn đang suy nghĩ gì: "Trận chiến này ta nói các ngươi nhất định thất bại, ngươi tin sao?"
Ngươi tin sao? Lời nói nhẹ nhàng nhưng lạnh nhạt, làm cho trong lòng mọi người đều không ngừng dao động.
Tư Đặc Nhĩ cũng trầm xuống, trong lòng thoáng hiện lên chút bất an. Chỉ là một câu nói cực kỳ lạnh nhạt này, không biết là đã bao nhiêu năm rồi, cái loại tâm tình này cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện qua. Mà người nam tử này đột nhiên xuất hiện, lại nằm ngoài dự liệu của hắn. Đã thế bên cạnh còn thêm cả Xích Liên Triệt.....
"Đừng có nói mạnh miệng, cũng không sợ đau đầu lưỡi sao" Ổn định lại tâm trạng, Tư Đặc Nhĩ cố gắng để cho giọng nói vững vàng.
"Ai lại có thời gian rảnh rỗi mà đi nói lời mạnh miệng, trận chiến này là do ngươi khơi mào ra, nhưng mà kết thúc trận chiến này ra sao thì lại không phải là do ngươi quyết định rồi" Trên mặt Bạch Nham đang nở nụ cười nhạt thì chợt biến đổi, ánh mắt không còn lạnh lùng nữa mà xuất hiện ra một tia ánh sáng màu đỏ, nhìn ở ban đêm thì chẳng khác gì một con tiểu báo đang chuẩn bị vồ mồi.
Xích Liên Triệt và Xích Liên Vũ đứng bên cạnh cũng đều nhìn chằm chằm Bạch Nham, bọn họ đều không biết tới Bạch Nham còn có một mặt khát máu cùng kiên cường như vậy. Trong lúc hai người Bạch Nham đối thoại, không thể nghi ngờ nội dung này đã làm cho các binh lính đều phải cân nhắc suy nghĩ.
Lời nói của Bạch Nham đã thật sự khiến cho Tư Đặc Nghĩ từ trong đáy lòng cảm thấy được một sự cường đại, rõ ràng là lời nói này rất đơn giản, cũng cực kỳ bình thường. Ở Đại Lục đều có câu binh bất yếm trá, có lẽ đây cũng không phải chỉ là lời đồn miệng, mà thật sự là có thật, bởi vì chúng có thể nhiễu loạn được lòng quân?
Không, không đúng. Tâm tư của hắn làm sao người áo trắng này có thể đoán ra. Nhìn người này hắn có cảm giác như là người nữ nhân Bạch Băng kia vậy, kể cả hành vi của lẫn giọng điệu thật sự rất giống, rất giống!
"Nếu đã như vậy, mà tình hình cũng đã tới nước này, vậy thì tại sao lại không thử xem kết quả sẽ như thế nào" Trận này là do hắn khơi mào ra, mực đích của hắn nhất định phải đạt được.
Bạch Băng là người nữ nhân đặc biệt như vậy, hắn sao có thể không thích chứ. Dù cho là có cứng rắn cướp đoạt thì hắn cũng nhất định phải mang nàng bằng được trở về hải ngoại, làm phi tử của hắn.
Nghe thấy Tư Đặc Nhĩ trả lời, Bạch Nham híp mắt lại, tốt thôi, nếu như nhất định phải đánh, vậy thì hãy làm cho trận chiến này trở nên xinh đẹp một chút.
"Bạch Nham, ngươi không phải là có hậu chiêu gì đó chứ, hay là có nhân mã giúp đỡ?" Lãnh Dao nhỏ giọng hỏi, nghe thấy giọng nói khí phách của Bạch Nham thì trong lòng nàng cảm thấy rất sùng bái hắn, lát nữa nàng cũng phải tham gia chiến đấu một trận mới được.
Để cho cái khí phách oai phong của nàng bây giờ, làm xua đuổi đi cái danh hiệu yêu nữ....
"Hậu chiêu? Nhân mã?" Bạch Nham quay đầu nhăn mày.
"Đúng vậy ạ, nhìn giọng điệu của ngươi vừa rồi, ta biết ngươi nhất định còn có hậu chiêu" Lãnh Dao gật mạnh đầu, từ từ mong ngóng.
"Không có" Gọn gàng dứt khoát trả lời, hiển nhiên là câu trả lời này đã làm cho Lãnh Dao kinh hãi, thiếu chút nữa thì ngã từ trên lưng ngựa xuống dưới.
"Không có?" Bình tĩnh lại, Lãnh Dao kinh ngạc: "Không có, vậy vừa rồi ngươi mạnh miệng cái gì ạ" Hại nàng cao hứng suốt nãy giờ.
Bên này lời của Tư Đặc Nhĩ vừa mới vang lên, nhân mã ở phía sau đã nhường ra một lối đi bộ. Khương Vân hoàng và Bắc Liêu hoàng đang ngồi ở trên ghế dựa xa hoa, được người nâng đi tới.
"Hại vị quân chủ, thân thể đã không được khỏe, tại sao lại ra chiến trường" Tư Đặc Nhĩ cười lạnh nhìn hai vị quân chủ này. Thương tổn mất mặt như vậy mà còn dám ra đây, cũng không sợ bị người ta mang ra làm truyện cười. Một người hủy dung, một người thì thành thái giám, thật không biết là da mặt dày tới đâu mà dám đi tới đây nữa!
"Chết tiệt, đem người sử dụng yêu thuật làm trẫm bị thương kia ra đây, nếu không thì trẫm thề, không diệt cả Xích Nguyệt thì sẽ không bỏ qua" Đông Liêu hoàng cả khuôn mặt che kín băng gạc lên tiếng, vì nói bằng giọng mũi nên khiến người ta nghe thấy cực kỳ buồn cười.
Khương Vân hoàng nằm nghiêng ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, vô cùng tức giận nhìn chằm chằm Bạch Nham. Hắn thề nếu không giết được người này, mối hận trong lòng khó mà tiêu tan được.
Khương Vân hoàng vừa xuất hiện, tầm mắt mọi người đều nhìn vào phía dưới người hắn mà suy nghĩ, ở đó thật sự bị rơi mất?
"Như thế nào còn chưa khai chiến" Đông Liêu hoàng giận dữ quát mắng, trong lúc nói chuyện thì ánh mắt cũng lướt nhìn về phía đại quân của Xích Nguyệt. Trong lòng hắn thật hận ạ, tầm mắt nhìn tới trên người Lãnh Dao thì lóe lên.
Là nàng, chính là cái người nữ nhân này đã ra tay hủy đi dung mạo của hắn. Tốt, tốt, hôm nay gặp ở đây thật tốt, hắn nhất định sẽ đem nàng làm thức ăn cho cẩu!
"Hắc, thật xấu hổ ạ, ngày hôm qua ta xuống tay có chút nặng" Lãnh Dao không để ý tới ánh mắt hận thù kìa đang nhìn mình, mà vẫn như cũ lên tiếng chào hỏi và trêu đùa với Đông Liêu hoàng. Nhìn một bộ dáng ung dung của hai người kia, thật sự là đâu có thấy vẻ gì là bị thương đâu......
Bảy mươi vạn đại quân ở phía sau lập tức truyền ra tiếng cười, trong lòng bọn họ lúc này đều đã sùng bái Lãnh Dao tới cực điểm, vì khuôn mặt của Đông Liêu Hoàng lúc này là do công của nàng tạo thành .
"Ngươi.....Là ngươi......Ngươi đúng là đồ yêu nữ. Hôm nay trẫm không đem ngươi bầm thây vạn đoạn được thì trẫm liền xin lỗi cái khuôn mặt này" Đông Liêu hoàng tức giận dâng cao, nếu không phải khuôn mặt đã được băng bó, thì lúc này không biết nó đã vặn vẹo thành dáng vẻ gì rồi.
Xích Liên Triệt cũng đã nghe nói quân chủ của hai nước đều bị thương, nhưng mà lại không thể nghĩ tới sẽ nặng tới mức này, khiến cho khí thế của trận xuất chiến này đều giảm đi.
"Hôm qua, là do ta ra tay hơi nặng nên mới không làm cho ngươi được thống khoái, vì vậy ta thấy rất hối hận. Hôm nay, ta tuyệt đối sẽ làm cho ngươi được thoải mái, cho nên ngươi đừng trách tội ta" Lãnh Dao vui vẻ cười ha ha, xuống tay nặng, hừ, lúc đấy lẽ ra là nên đem cả gốc rễ của hắn cũng cắt đứt luôn mới đúng.
"Yêu nữ chết tiệt, hôm nay các ngươi và Xích Nguyệt ai cũng đừng mong sống được. Trẫm sẽ đem bọn ngươi hành hạ cho sống không bằng chết!" Đông Liêu hoàng vô cùng tức giận, khiến cho cử động vừa rồi động chạm tới vết thương, miệng rên rỉ kêu đau.
Tư Đặc Nhĩ nhìn động tác của hai quân chủ này thì cười lạnh một tiếng, ngu xuẩn. Tự nhiên xuất hiện như vậy chẳng phải là tự hạ thấp uy phong của chính mình à, hay là bọn hắn tự cho rằng bản thân có năng lực rất cao.
Nếu bọn hắn cứ muốn ra trận, vậy tình hình có diễn ra thế nào, hắn cũng không dám đảm bảo.
"Còn dong dài cái gì, giết cho ta" Khương Vân hoàng nửa nằm ở trên giường, đôi mắt đã sớm bốc hỏa, hắn không muốn nghe thêm một câu nào từ đối phương nữa.
Lúc này, hắn chỉ hận là không thể làm cho bọn chúng ngay lập tức vĩnh viễn ngậm miệng lại!
"Giết" Đông Liêu hoàng thấy Khương Vân hoàng nói thế thì cũng lập tức không nhiều lời, phất tay. Ba trăm đại quân ở phía sau trông thấy hiệu lệnh thì cũng đồng loạt hô to, âm thanh đinh tai nhức óc xông thẳng lên trời, vô cùng chấn động.
Bên này Xích Liên Triệt cũng vung tay lên rồi hạ xuống, lập tức những tiếng âm thanh kia đều ngừng lại.
Ở sau cửa thành đột nhiện vang lên một tiếng vĩ đại, so với âm thanh vừa rồi còn kinh người hơn, thậm chí có cảm giác ngay cả đất dưới chân cũng đang rung động run rẩy.
Ba trăm vạn đại quân đang tiến lên thấy vậy cũng phải dừng bước, tất cả đều giương mắt nhìn về phía cửa thành. Bởi vì sau một tiếng nổ lớn vang lên, thì tiếp theo chính là khói đen cuồn cuộn bay lên, ngay cả cánh cửa thành cao lớn cũng bị dập nát.
Bọn binh lính nhìn thấy cảnh tượng này cũng phải kinh hô một trận, lực lượng này thật mạnh mẽ ạ.
Giữa sân, Xích Liên Triệt và Xích Liên Vũ vẻ mặt thay đổi. Chiêu thức, lực lượng mạnh mẽ như vậy, là ai thì trong lòng bọn họ dĩ nhiên là đã đoán ra được.
Sương khói tan đi hết, một người nam tử mặc y phục màu trắng ngồi trên con ngựa cao lớn từ từ tiến vào, đi theo sau là mấy vạn nhân mã.
Nam tử nhìn vô cùng tuấn mỹ, sắc mặt lạnh lùng. Ngay cả khi ánh mặt trời chiếu vào thì cũng không làm ấm áp thêm được chút nào. Cả người giống như được ánh sáng màu vàng bao bọc vào bên trong, nhìn qua hư ảo không chân thật, mà chiếc nhẫn ở trên tay hắn thì phát ra ánh sáng rực rỡ vô cùng.
"Tỷ tỷ" Bạch Nham kinh hô, giục ngựa phi như bay về phía Bạch Băng.
Sắc mặt Bạch Băng nhìn người đang cưỡi ngựa lao đến, ở trên khuôn mặt bỗng hiện lên vẻ vui sướng khó mà diễn tả. Tiểu Nham, thật là Tiểu Nham của nàng, đệ đệ của nàng không chết, bao nhiêu áp lực bỗng biến thành vui sướng, ánh mắt đang dao động cũng không thể nào giấu đi được sự kích động này.
"Ngươi vẫn không hề thay đổi" Không có ôm nhau hay là sung sướng hô to, mà chỉ là lời nói nhẹ nhàng, trong mắt hiện lên cảm xúc tình cảm nồng đậm. Vì lúc này không có chuyện gì so với Tiểu Nham còn sống khiến nàng vui sướng hơn, dù trên chiến trường đao thương không có mắt cũng chẳng thể làm nàng sợ hãi, mà nàng chỉ sợ hãi khi mất đi hắn.
"Chuyện của tỷ tỷ ta không thể không quan tâm" Bạch Nham kiên định lên tiếng: "Ta đã trưởng thành, trở nên mạnh mẽ hơn. Từ nay về sau, ta sẽ tới bảo vệ tỷ tỷ"
Bạch Băng nở nụ cười, nhìn kỹ lại thì đệ đệ của nàng, hắn đã thật sự trưởng thành rồi, dáng vẻ cũng giống với một người nam tử hán hơn trước.
"Chiến đấu ngươi vẫn còn chưa có kinh nghiệm, chỉ cần đi theo sau tỷ tỷ là được rồi" Lời nói cùng ánh mắt kiên quyết này làm cho nàng cảm thấy rất ấm áp, nếu như đã không thể rời xa nhau vậy thì cùng nhau chiến đấu đi.
Bạch Nham không trả lời mà là nở nụ cười, bây giờ hắn nhất định sẽ cùng với tỷ tỷ kề vai chiến đấu!
Tam quốc đang đối lập, đột nhiên xuất hiện một thế lực nhân mã nữa. Dẫn đầu lại là một thiếu niến tuyệt mỹ, theo sau có mấy ngàn người mặc y phục màu đen còn lại đều là nhân mã mặc y phục màu bạc chỉ để lộ ra một đôi mắt cùng với biểu tình quái dị.
Hai nước cũng bị cảnh tượng này dấp dẫn ánh mắt, người nam tử áo trắng tựa như tiên nhân, theo sau là đám người lạnh lùng mặc quần áo màu bạc và đen, nhìn qua không khác gì là thần tướng ở trên trời. Bọn hắn rốt cuộc là có thân phận gì?
Tư Đặc Nhĩ thấy một màn này, ánh mắt cũng sáng lên. Nàng quả thật đã đến đây, mặc kệ là hình dáng nàng có thay đổi ra sao thì hắn vẫn nhận ra được. Kia đều là nhân mã của nàng sao? Thật không thể tin được nàng còn có thế lực của chính mình như vậy.
Nữ nhân đó ở trong thời loạn thế này, thông minh giả dối, ngoan độc khát máu, hiểu rõ mọi tình thế cùng kiến thức, người như vậy mới chính là người có thể tồn tại được trong cuộc chiến.
"Băng nhi" Xích Liên Triệt gọi tên nàng nhưng mà trong lòng lại không thể bình tĩnh nổi. Nàng thật sự đến đây, là vì không tin tưởng hắn sao? Hay là muốn cùng hắn làm rõ ràng quan hệ.
Xích Liên Vũ nhìn binh mã phía sau Bạch Băng thì nhíu mày, những người này là.... Ám Ma tộc. Nàng cùng với Ám Ma tộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại có thể dẫn theo nhân mã của Ám Ma tộc. Những binh lính này nếu như không có khẩu dụ của Quân chủ Ám Ma, tuyệt đối sẽ không xuất binh.
Bạch Băng nhìn lại về phía Xích Liên Triệt, hai ánh mắt nhất thời giao nhau. Trong đó có rất nhiều cảm xúc lưu chuyển mà không ai có thể hiểu được. Nàng giục ngựa tiến lên, trong nháy mắt có một viên dược rơi vào trong tay Xích Liên Triệt.
Xích Liên Triệt đưa tay mở ra, cúi đầu nhìn lại, thì ra đây là......Thất Huyết Linh Lung!
Nắm chặt Thất Huyết Linh Lung, ánh mắt nhìn Bạch Băng đã trở nên dao động kịch liệt. Trong đôi con ngươi vốn là màu đen mà chỉ thoáng chốc đã biến thành màu đỏ, khiến người ta phải kinh hãi.
Thất Huyết Linh Lung, nàng mấy ngày ngay chính là vì tìm cái này để áp chế Huyết Chú cho hắn?
Nghĩ tới chuyện này, máu trong cơ thể của Xích Liên Triệt lại quay cuồng trở nên sôi trào, hai mắt đỏ rực đang mở ra liền nhắm lại, có nàng như vậy thì cả đời này hắn có chết cũng không hối tiếc. Bởi vì trong lòng của nàng cho tới bây giờ vẫn chưa từng quên đi hắn......
Đối mặt với ba trăm vạn binh mã, hắn đều không coi vào mắt. Hai nước cũng được mà ba nước cũng được, mà cho dù cả thế giới này có diệt vong thì đối với hắn cũng không quan trọng.
"Băng nhi" Nhìn chăm chú thật lâu, giọng nói mang theo muôn vàn cảm xúc lại vang lên.
Bạch Băng nhìn thấy ánh mắt Xích Liên Triệt dao động, nàng biết rõ hắn là vì nàng mới đứng ra xuất chiến với hai nước. Dù là trước kia đã từng nói ra miệng là cắt đứt tình cảm, nhưng mà trong lòng thì sao có thể đơn giản nói cắt là cắt được!
"Cám ơn" Bạch Băng liếc mắt trả lời. Hắn vì nàng mà chiến đấu, để cho lòng nàng càng trở nên ấm áp hơn.
Xích Liên Triệt ngẩn ra, cám ơn? Nàng vậy mà lại khách sáo với hắn như thế, hai chữ này hắn không thích, cực kỳ không thích.
Trong nháy mắt, Xích Liên Triệt phi ngựa đến bên cạnh Bạch Băng, trên gương mặt lạnh lùng không hề thay đổi lập tức đưa tay kéo lấy dây cương của Bạch Băng: "Không cho phép nói câu kia nữa, giữa nàng và ta không cần"
Không cần, hắn và nàng dù trong hoàn cảnh nào, thì vĩnh viễn cũng không cần.....
Bạch Băng nghiêm mặt, từ từ nở nụ cười: "Một khi đã như vậy, chúng ta cùng nhau chém giết cho thoải mái"
Nghe một câu này, vẻ tức giận trên mặt Xích Liên Triệt mới tiêu tan một chút: "Tốt, chém giết cho thật thoải mái"
Hắn giận nàng cũng là vì một câu, mà vui cũng là bởi vì một câu. Bởi vì nàng ở trong lòng hắn mãi mãi là người quan trọng nhất.
"Còn có ta" Xích Liên Vũ cao giọng nói, ánh mắt mang theo kiên định nở nụ cười nhìn Bạch Băng. Bây giờ bọn hắn lại có thể kề vai chiến đấu, lúc này đây hắn tuyệt đối sẽ bảo vệ nàng thật tốt.
"Còn có ta, Băng tỷ tỷ còn có ta" Lãnh Dao cũng không yếu thế mà hô lên một tiếng.
Mặt trời lặn xuống, sát khí cũng dâng lên dày đặc tỏa ra bốn phía.
Bạch Băng liếc mắt nhìn mấy người, gật gật đầu nở nụ cười: "Cùng nhau"
Gió thổi qua, làm hơi nóng bay lên tản ra khắp nơi.
"Còn có tâm tư liếc mắt đưa tình, đợi lát nữa ta sẽ đem đầu bọn người chặt xuống hết" Sát khí bắn ra khắp nơi, giọng nói Khương Vân hoàng tức giận vang lên.
Sau đó là ba trăm vạn đại quân ở phía sau kêu la không ngừng, liên tục vang lên.
Xích Liên Triệt nắm chặt lấy tay của Bạch Băng, vẻ mặt tình cảm cũng nhanh chóng biến mất, thay vào đó là khuôn mặt lạnh lùng ngàn năm không đổi nhìn qua về phía ba trăm vạn đại quân.
"Ba trăm vạn đại quân, và mấy ngàn con ma thú không phân cấp bậc. Tất cả chỉ có như vậy thôi sao" Bạch Băng quay đầu, ánh mắt khinh miệt quét qua đám người trước mặt, giọng nói vang lên ở giữa chiến trường.
Tuy giọng nói không to, nhưng mà sức nặng của lời nói này lại là tuyệt đối!
Ba trăm vạn đại quân ở giữa chiến trường rõ ràng đều hiện lên vẻ kinh sợ, nàng ta nói ba trăm vạn đại quân, mấy ngàn con ma thú, rồi lại còn nói chỉ có vậy thôi là sao? Sao nàng ta lại không nhìn lại xem phía sau mình có bao nhiêu nhân mã ạ, bọn nàng ta chỉ có bảy mươi vạn nhân mã, ma thú thì không thấy mấy con......
Chênh lệch to lớn như vậy, thế mà khẩu khí lại thật lớn lối ạ.
"Nói như thế, ngươi cũng không cảm thấy thế là quá lớn lối rồi sao? Cũng không nhìn xem thực lực của mình có bao nhiêu!" Khương Vân hoàng tức giận, cũng không biết là do bởi vì lời này mà tức giận hay là vì chuyện bị cắt mất cái kia mà tức giận nữa.
"Khẩu khí lớn? Ha ha, ta chưa bao giờ đánh mà không nắm chắc phần thắng" Bạch Băng cười nhẹ lên tiếng, trong giọng nói mang theo sát khí sôi sục cùng với ánh mắt kiêu căng: "Để cho ta nhìn xem mấy ngàn con ma thú của ngươi cường hãn, hay là ma thú của ta cường hãn hơn"
Dứt lời, nhẫn Ám Ma ở trong tay Bạch Băng lóe lên màu đỏ rồi theo đó là phóng thẳng lên trời cao.
"Hống hống......"
"Grào......."
"Chít chít chít chít....." Rất nhiều những tiếng kêu khác nhau như cuồng phong bão táp ập đến, trong nháy mắt ngay cả bầu trời cũng đều trở nên tối sầm, mây đen tụ tập lại giống như sắp sửa có một thứ gì đó sẽ từ trên rơi xuống.
"Sao lại thế này?"
"Âm thanh này, chẳng lẽ là ma thú?"
Từ trên cao truyền xuống vô số âm thành làm cho binh linh bên dưới phải cả kinh, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Khương Vân hoàng, Đông Liêu hoang đều giương mắt nhìn lên bầu trời, tinh thần cực kỳ khẩn trương, bọn họ có cảm giác như Bạch Băng có thể đựa vào pháp bảo này mà thắng trận.
Tư Đặc Nhĩ cũng thoáng nhìn lên, trên cao là mây đen dầy đặc cùng với thanh âm của các loại ma thú không ngừng truyền đến. Chỉ cần nghe âm thanh thôi cũng đủ biết số lượng này thật không ít, hơn nữa còn đều là ma thú cường đại ạ. Sau đó lại đưa mắt nhìn về phía chiếc nhẫn ở trên tay Bạch Băng, túi đựng đồ? Không giống, nhìn không giống với thứ đựng đồ thông thường.
Trong lúc mọi người ở đây đang nghi ngờ, thì ở trên trời đã kéo đến từng trận sét đánh. Mà theo từng đạo sét đánh, những đám mây đen ở trên cao bắt đầu rẽ ra một đường, sau đó là vô số ma thú to lớn cùng với mấy trăm ma thú to nhỏ mạnh mẽ khác nhau hạ xuống phía sau lưng Bạch Băng.
"Trời ạ"
"Những thứ này rốt cuộc là ma thú gì?"
"Quá mạnh mẽ rồi"
Ba trăm vạn đại quân đều kinh hô, tuy mấy trăm con ma thú này không nhiều hơn so với ma thú của bọn hắn, nhưng mà đẳng cấp thì lại khác nhau ạ. Nói cách khác, ma thú của bọn hắn không đồng đều, có cả cấp thấp, trung cấp, thượng đẳng.
Còn ma thú của đối phương, chỉ mới nhìn qua đã thấy to lớn vô cùng. Chỉ cần nhìn lướt qua đã thấy cực kỳ lợi hại rồi, nếu để bọn ma thú này xông tới thì bọn hắn dù có nhiều người cũng khó mà thắng được.
"Các vị quân vương cảm thấy thế nào, mấy trăm đầu ma thú cao cấp chống lại với mấy ngàn ma thú không phân cấp thì thế nào? Liệu bên nào mạnh hơn ạ" Bạch Băng nở nụ cười, nhìn về phía đám binh mã đang ngây ngốc kia.
"Ngươi...." Khương Vân hoàng nhìn ma thú to lớn như thế, không chỉ một mà là vài trăm thì cũng giật mình vô cùng. Hiện giờ lại nghe thấy tất cả đều là ma thú cao cấp, thì nhất thời nghẹn lời, tí nữa thì vì tức giận mà phun ra máu.
"Ngươi....Ngươi..........Người nào có thể tin tưởng ở đây đều là ma thú cao cấp" Khương Vân hoàng nổi giận, sắc mặt trở nên đỏ bừng "Đừng có ở đây mà hù dọa lòng người" Chỉ dựa vào lời nói của nàng thì cho rằng hắn sẽ tin? Cho hắn là ngốc tử à!
"Hù dọa người? Ta chính là muốn hù dọa ngươi thì như thế nào! Chẳng lẽ nói, thật sự đã bị ta dọa rồi à?" Bạch Băng mặt dày lên tiếng, nàng chính là quyết tâm làm cho tâm lý của Khương Vân hoàng bị hoảng loạn.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian